Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Behind Blue Eyes...

Đến giờ thì em mới hiểu được cái cảm giác “to be hated” là như thế nào. Giá mà không phải là anh. 
Em nhớ, anh vẫn thích nghe bài hát này lắm, nó đúng với cảm giác của anh, một người luôn một mình, cô độc… Mỗi khi anh để lên banner của anh bài hát này, em lại thấy lòng mình chùng xuống, một nỗi buồn không thể tả được. 
Khi đó, em vẫn chưa yêu anh. Em nhớ sau lần đầu gặp anh, em nói nhiều về anh đến nỗi, người đó đã thắc mắc: “ tại sao em lại tỏ ra đồng cảm với anh như vậy”? Tại sao em quan tâm nhiều đến anh?...

Em cũng không biết tại sao lại như thế nữa. Chỉ biết rằng em nhìn thấy hình ảnh cậu bé buồn bã trong những trò chơi trẻ con, thấy cậu bé đó nghịch ngợm thật quen thuộc, như là hình ảnh của chính mình. Và cũng chẳng biết tại sao em lại dễ dàng để tâm hồn mình tràn ngập hình ảnh về cậu bé đó, về anh của hiện tại mà quên mất rằng lúc đó em còn có một người đang chờ đợi em. 

"No one knows what it’s like
To be the bad man
To be the sad man
Behind blue eyes"


Tại sai đôi mắt anh lại buồn đến vậy. Lúc đó, em chỉ đau đáu một câu hỏi đó thôi và cái tính bướng bỉnh của em đã đặt cho em cái mục đích là xua đi cái ánh mắt buồn đau đấy. Mặc cho mọi người vẫn khẳng định với em đó không phải là một đôi mắt buồn, chỉ là một đôi mắt vô hồn của một người ít tình cảm. Em không tin mọi người. Bởi em biết những gì đằng sau đôi mắt đó. Anh không phải là người để làm 1 “bad man”, anh chỉ là một “sad man” thôi, phải không anh?

Nhưng sao anh lại cô độc đến vậy. Em đã từng bị ám ảnh về một hình ảnh một chú sói, đơn độc trên mỏm đá, hướng mặt về một phía và thét lên những tiếng gào cô độc. Đối với em, đó là hình ảnh buồn bã nhất trên trái đất này, cho bất kỳ sinh vật nào khi xung quanh chẳng có ai yêu thương. 


Nhưng tại sao lại là ”to be hated”? Chẳng lẽ những người xung quanh không yêu quý anh nhiều và nhanh chóng như em đã yêu quý anh chăng? Em nhớ anh thường xuyên nói “Ghét em”… 

"And no one knows
What it’s like to be hated
To be faded to telling only lies "


Em không tin anh là một người xấu. Một người xấu có lẽ không phải dằn vặt mình khi phải nói dối phải không anh? 

"But my dreams they aren’t as empty
As my conscious seems to be
I have hours, only lonely
My love is vengeance
That’s never free "


Em chẳng cần biết đến những thứ này để tin rằng anh là một con người giàu tình cảm. Bởi ánh mắt buồn của anh em đã đọc được tất cả. Anh nói anh đọc hết mọi thứ trong đôi mắt có lửa của em. Còn em, chẳng dám nói là đọc được gì đâu trong mắt anh nhưng biết đằng sau ánh mắt đó là một người như thế nào. Đến bây giờ em vẫn tin những gì mình cảm nhận là đúng. 

"No one knows what its like
To feel these feelings
Like i do, and i blame you!
No one bites back as hard
On their anger
None of my pain woe
Can show through

Discover l.i.m.p. say it [x4]
No one knows what its like
To be mistreated, to be defeated
Behind blue eyes "


Em vẫn mơ về một tình yêu đầy tự do, nơi mà em có được tình yêu và tất cả những gì còn lại. Em vẫn nghĩ mọi thứ vẫn đơn giản lắm, dù anh đã cảnh báo em… 

Em vẫn tin rằng mọi thứ sẽ đơn giản lắm, để đến với nhau, cho dù em bị ngăn cản để đến với anh. Nhất là khi, em thấy trong mắt anh sự cô đơn đang lắng xuống. Ánh mắt của anh đã dần dần có lửa. Mỗi khi anh nhìn em, em như được chìm trong ngọn lửa dịu dàng đó. Và cả người anh tràn lên cái sinh lực của một người đang có tất cả, đang nắm hạnh phúc trong tay… Em đã thật hạnh phúc biết bao! 

Lâu rồi, em mới nghe lại bài hát này… Và tiếc rằng, chỉ đến bây giờ em mới hiểu được trọn vẹn bài hát. Em mới hiểu được người ta không thể cảm nhận hết về một bài hát chỉ vì nỗi đồng cảm với người nghe, người ta phải đặt mình trong bài hát mới có thể thấy hết được những gì bài hát truyền tải. 

Em giờ đây mới hiểu được, khi bị người thương yêu của mình ghét bỏ là thế nào. Có lẽ, cô bé đơn độc ngày xưa cũng chẳng bao giờ hiểu được. 

No one know how to say
That they’re sorry and don’t worry
I’m not telling lies 


Em đã sai phải không anh? Em đã làm gì để đôi mắt của anh lại quay lại như xưa thế, em cũng không biết nữa… 
Giá mà em có thể biết, để mà nói lời xin lỗi như thế nào… Hay để nói lời gì đó, để ánh mắt của anh trở lại dịu dàng như trước. Để em không còn biết đến “to be hated” là gì nữa. Đừng nhìn em như thế, yêu thương ơi. 

"No one knows what its like
To be the bad man, to be the sad man
Behind blue eyes."


Nguồn:nhacvietplus

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Insomnium - Above The Weeping World

Bài viết đã được chỉnh sửa cho phù hợp
Bài viết của Destiny từ rockpassion:

Insomnium,một band Melodic Death không còn xa lạ với những fan của dòng nhạc này.
Band được thành lập năm 1997,tại Finland  (Joensuu).Vâng,lại là Phần Lan,Metal's Land... 

Current line up:
Ville Friman - Guitar (Arrival, Enter My Silence)
Markus Hirvonen - Drums
Niilo Sevänen - Vocals, Bass (Watch Me Fall)
Ville Vänni - Guitar (Watch Me Fall, Hateform)




Death Metal,bạn nghỉ gì về nó??? bệnh hoạn,điên loạn,dâm đảng  hay ồn ào quá mức ...chừng đó đủ chưa nhể?
Chắc là chưa,nhưng nếu bạn chỉ nghỉ co thế,có nghĩa là bạn đã bỏ phí qua nhiều,thực sự quá nhiều.
Death Metal không chỉ có thế,đã bao giờ bạn nghỉ mình sẽ trầm mình lặng lẽ cùng một album Death Metal chưa?
Nêu bỏ công tìm hiẻu chút đỉnh thôi,bạn sẽ phát hiện ra trong đó là cả một bầ trời với muôn vì sao lung linh,là những giai điệu bay bổng 
mê đắm lòng người,là những nốt nhạc chan chứa nhiều tâm sự,nhiều xúc cảm.  

Và người có công đưa điều đó đến với Death Metal co lẽ là những nhạc công tài hoa xứ Scandinavi,để rồi một khái niệm mới ra đời:
Gothenburg Metal hay còn gọi là Melodic Death hay MeloDeath.
Với album Heartwork - Carcass,một luồng gió mới đã thổi vào mãnh đất Death Metal cằn cổi,những cây non bắt đầu phát triển
dử dội và tạo nên một cánh rừng xanh tươi rên mãnh đất Swedish để rồi đi vào trang sử Metal với cái tên NWOSDM (New Wave Of Swedish Death Metal).
Những cái tên như Dark Tranquillity,In Flames hay At the Gates đã đi vào lịch sử như những kẻ tiên phong cho thể loại Death Metal kết hợp sức mạnh vốn có của dòng nhạc này với một lối hòa âm du dương mê đắm.
Đã có người ví von rằng,tính chất mới của thể loại này giống như khi ta tưởng tượng đang nghe Iron Maiden chơi Death Metal với một sự mê đắm dử dội,kết quả của sự sáng tác hài lòng nhất,sự biểu diễn tài tình của các nhạc sĩ và đặc biệt là giai điệu của âm nhạc làm ta rung đọng hơn (Rock History - Marcelo Silveyra).

Điều này quả thực không sai,tớ còn nhớ y nguyên cái cảm giác lần đầu tiên đến với DT.Một cảm giác sung sướng cực độ dâng tràn khắp cơ thể,trong từng mạch máu,hưng phấn trong từng nơ-ron.Năm tháng qua đi,đã lâu lắm rồi,và bây giò mổi lần nghe lại những album đó.
Một cảm giác sung sướng xen lẩn hoài niệm tiếc nuối dâng trào.... 

Melodic Death,đã qua rồi cái thời hoàng kim của nó,những âm thanh tiền khởi dường như không còn nữa rồi.
Không còn những phút giây trải lòng như xưa,không còn nhứng câu rymth trải dài bay lượn....
Những gì mà các band thời kì tiền khởi như DT hay IF đang làm có lẽ chỉ làm những die hard fans của dòng nhạc này thêm tiếc nuối mà thôi.
Và tớ đã hạnh phúc biết bao khi đến với Insomnium,những hơi thở Death Metal lạnh lẽo từ miền đất Phần Lan tuyết trắng..
Âm nhạc của band thực sự là một món quà vô giá đối với nhứng kẻ luôn mang trong mình sự hoài niệm về một thời quá vãng như tớ  

Cho đến nay band đã có 2 Demo và 3 abum,cả  3 album đều tuyệt vời.
Album năm 2002,In The Halls Of Awaiting thực sự là một bất ngờ thú vị,nhưng có lẽ do chịu ảnh hưởng quá nhiều từ In Flames,cụ thể là album Jester Race nên Insomnium vẫn chưa thực sự nổi bật lên như những anh tài thực sự,chưa thự sự thuyết phục.

Kế đó là album năm 2004,Since the Day It All Came Down,một album đậm chất Gothenburg,với lối chơi tốc độ nhưng không kém phàn
mềm mại,album thực sự là một bước nhảy của band.Với album này,band đã có một chổ đứng vững chắc trong lòng các fans MeloDeath.
Tuy nhiên,album này Inso hơi lạm dụng key+ acoustic nên chất nhạc có phần hơi nhàm (ý kiến cá nhân),và tớ lại không có nhiều cảm xúc lắm với album này.

Đến năm 2006,album Above the Weeping World ra đời,thực sự chẳng có một lời nào diễn tả hết nổi sung sướng.
Một album quá đổi tuyệt vời.Một album quá hay,đồng đều ở mọi ca khúc,mọi vị trí đã đem đến cho nó vị trí thứ 9 trong bảng xếp hạng Finnish Charts(1/10/2006).
Gu nghe nhạc của tớ thường nghiêng về cảm xúc nhiều hơn,và đây là album mang lại cho tớ nhiều cảm xúc nhất trong 3 alb ủa band.
Vì thế nên mặc dù nhièu người,kể cả các website trên mạng như metal-archives đều đánh giá 2 alb trước cao hơn,nhưng tớ lại cho rằng đây mới là alb tuyệt nhất của band.

Cảm nhận chung là album đã thể hiện được sự chính muồi trong tài năng của band.Một album đậm chất Gothenburg,dữ dội xen lẫn dịu êm,cục cằn xen lẫn mềm mại...với những câu riff tuy nặng nhưng nhiều giai điệu,rymth guitar chơi cực chắc,xuyên suốt album là những câu rymth trải dài vô tận như mê hoặc người nghe,dẩn người ta đến với một sự say đắm khó dứt ra được.
Bass chơi ổn,tạo độ dày và đằm cho toàn album,trống hoàn thành tốt trách nhiệm giử nhịp của mình.Vocal với chất giọng sâu,kết hợp kiểu gào vốn có của Death Metal với những câu thì thầm lạnh lẽo,ma quái.A Perfect Team  Tuyệt vời

Nào,hãy cùng du ngoạn với bóng đêm đang chờ đón bạn : Above the Weeping World



1.The Gale : When it rains, it pours like hell...
Album được mở đầu bằng một cơn mưa....những hạt mưa tí tách rơi,đơn giản thôi mà khơi gợi rất nhiều.
Trong một đêm tối trời,khi giấc ngủ còn mãi lang thang ở một nơi nào đó xa xôi mà chưa chịu tìm về,bạn hãy bật PC lên 
và lắng nghe The Gale,bạn biết mình sẽ phải làm gì.Khoác áo vào và bước ra,dạo chơi trong đêm tối,lang thang trong những cơ mưa lạnh lẽo để cảm nhận hết cái lạnh từ những node nhạc vừa lọt vào tai.Một không gian u sầu,lạnh lẽo.
Nhưng ngay khi bạn ra đường,vừa dạo bước được một lúc thì bổng rầm...(sấm chớp  ,sợ không  ).
Làm gì nhỉ,tăng tempo lên nào,chạy đi chứ,đó là điều mà The Gale đang mách bảo bạn đó.

2. Mortal Share: 
Too far away to hear our calls
Too far away to care at all

Bạn chạy,chạy càng lúc àng nhanh y như tempo của bài hát.
Giai điệu du dương như những câu thơ kia làm ta nhớ đến In Flames,đúng thế,nhưng Vocal lại có một chút gợi nhắc đến Amon Amarth.
Nhưng tất nhiên,vẫn là Insominium đang dỏi theo những bước chạy trong đêm tối của bạn,họ đang gọi bạn từ một miền xa thẳm nào đó
nhưng có lẽ đã quá xa để nghe tiếng gọi đó,đã quá xa để mà care 

3.Drawn to Black: The night has a thousand eyes,
And the day but one;
Yet the light of the bright world dies
With the dying sun

The mind has a thousand eyes,
And the heart but one:
Yet the light of a whole life dies
When love is done

Một ca khúc thực sự tuyệt vời,vẫn là những giai điệu du dương đó,những chuổi âm thanh cứ nối đuôi nhau tuôn trào
mãnh liệt,như một dòng chảy mượt mà của một dòng sông vắng lặng chiều cuối đông.
Dòng chảy kéo dài 6 phút,có lẽ như thế vẫn là chưa đủ,một chút gợi nhớ đến DT qua những câu guitar acoustic và những lời thì thầm như từ bóng đêm sâu thẳm của vocal.Nhưng Rymth Guitar mạnh mẽ,chắc chắn cộng với chất giọng sâu của vocal làm bạn hiểu mình đang sánh đôi cùng Inso trong đêm tối bao la,trong những tiếng gào man dại và sung mãn.

4.Change of Heart :

Different from the start
Fate that never was written in the stars
Led to a change of hearts

Số mệnh chẳng bao giờ được viết trên những ngôi sao xa xôi kia,dẩu rằng đó là những vì tinh tú đang lung linh 
huyền ảo như những node acoustic long lanh kia.Bổng chốc,Lead kéo đến ồ ạt như để đè nén những cảm xúc 
yếu đuối kia khi tình yêu không thể được chắp cánh bởi sự đối nghịch trong tâm hồn kia,làm sao được

The fire could not be tamed with the wind
Or the wind suppressed by the flames
As blending the light with the dark
Merely results in grey

Những node guitar hết sức xuất sắc,long lanh huyền ảo như những nổi niềm còn đọng lại,mù mịt,không tên,
u sầu,hoài niệm,một chút tê tê đầu da thịt dưới những cơn gió đêm đang bay lượn.
Phút 2'20 ,quá đỉnh,không còn lời nào để nói,ta chia tay thôi. 


5.At the Gates of Sleep:

Listen to the night, hearken to the silence
The wind sings in fir-trees, forest´s music rings
Rueful is the tune, wailful the soughing
Soothing is the choir, murmur of the trees

Time to forget all the heartache and pain
Time to leave behind all the toil and travail
Here where the water mirrors a still sky
Here a fair place for a child to lie

Những lời thì thầm từ đêm tối mênh mông.Hãy lắng nghe,lắng nghe những âm thanh của sự yên lặng.
Những cơn gió đang khe khẻ hát trên những cành thông đang yên ngủ.
Những khúc hát ai oán,u buồn.Nhưng bạn đừng buồn,bạn có nghe những lời thì thầm từ những tán cây kia không?
Chúng đang nói với bạn rằng,đừng buồn nữa bạn yêu dấu,hãy quên đi mọi sầu đau,mọi nhọc nhằn vất vã...chúng đang thì thầm.
Guitar Acoustic lẫn kết cấu bài này có một chút giống với Change of Heart,nhưng không còn nhiều nét huyền ảo như CoH.
Bạn có nghỉ những câu hát này là của Death Metal không nhỉ??? 

6. The Killjoy:

All of our dreams now laid on the sand
To wait by the perilous tides
To be washed away into the depths
And sink without a trace
Just a fool’s hope remains

Mình thích ái câu này: Just a fool’s hope remains.Hãy giử trong lòng những hy vọng,cho dù có tuyệt vọng đến đâu 
chăng nữa.Đấy mới là Rock Fan đích thực. 
Track này không còn chứa nhiều những giai điệu du dương như trước,đậm chất Death nhất trong tất cả các tracks.
Bộ đôi guitar chơi ăn khớp,bass quá tốt,khúc chuyển đoạn được thực hiện bởi sự sóng đôi của Acoustic và Bass 
trên nền những lời thì thầm vang vọng.Qua tuyệt  

7.Last Statement

Time keeps running and running
Outstripping the dead tired ones
The hours will run out from us all
And in the end no one differs from the other

Track này có vẻ mang nhiều màu sắc u tối và bạo lực hơn chút xíu ở phần đầu.Nhưng phần sau lại khá mềm với những khúc solo làm nhớ đến những câu guitar của Amorphis trong album Eclipse.

8. Devoid Of Caring:
For all things ought to say, left unsaid
For all deeds ought to do, left undone
Be with me now...

Bass,lead,drum đều quá tuyệt.Khúc Intro gợi nhắc đến thời kì oai hùng của In Flames.Vocalist bài này dường như 
chỉ muốn đóng vai trò tô điểm thêm cho không gian tràn ngập âm thanh của bài hát.Khúc outtro hơi buồn.... 

9. In The Groves Of Death:

At the dawn of a quiet day
I strolled from the woods, returned to the hearth
And with a restful mind I roamed
The dreary shores, the darkling wilds
Greeting all the days that befall
Taking life as it comes

Bạn đã đi quá lâu rồi,bình minh đang lên rồi đó.
Đừng chạy nữa,hãy để cho tâm hồn được thư thái,lang thang tản bộ dọc bải biển (đến Vủng Tàu rồi òi  )
Hãy hít một hơi thật sâu để cảm nhận một ngày mới đang đến,đón chào tất cả những điều sẽ đến,hãy nắm lấy cuộc sống này trong từng phút giây một. 
Một ending track hoàn hảo,không òn gì để nói.Guitar,vocal đều quá tuyệt vời.
Album kết thúc ủng bởi một cơn mưa,nhưng không phải là cơn mưa lạnh lẽo u buồn đem qua nữa,mà là cơn mưa mát lạnh 
gột rữa tâm hồn.Hãy tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống,bros!

Có lẽ bạn đã hiẻu thêm một chút về Death Metal nhỉ?  
Đâu phải toàn là thứ tởm lợm như bạn nghỉ .


PHÍA TRÊN THẾ GIỚI KHỔ ĐAU...

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

LIFE WITHOUT HOPE... DEATH WITHOUT REASON...



Có mấy khi được khóc...
Có mấy khi lại thức trắng cả đêm...
Chỉ vì một ca khúc...
Chỉ đơn giản vì tiếng khóc than...
Và ra đi...

Carving... my skin
Reveals... the face... of... tragedy
Better... to feel
The pain... fully
Than to drift
In the emptiness
Between nothing

And sadness

Cut up

Depressed

Alone


Wounds as deep (as any) burial
(And) sorrow deeper than any wound

I gave (myself)
Thicker than any scar
I left
For me
There is no hope


Left alone in here
For there is no escape
A life painted with blood (and loss)
The wrists to my freedom welcome razors edge

And these wounds of mine will never **** heal
All that's left is loneliness, there's nothing left to feel

Cut up, Depressed and Alone là ca khúc thứ 3 trong album "Life Without Hope... Death Without Reason...".

LIFE WITHOUT HOPE... DEATH WITHOUT REASON...
Đúng vậy, cuộc sống không hy vọng và cái chết không một lý do nào cả...


Tôi ngồi trong đêm...
Sự dầy vò trong tâm trí...
Tôi muốn xé nát...
Cả con người...
Trên khuôn mặt rầu rĩ...
Bi kịch cuộc đời...

Giờ đây nỗi buồn bao phủ...
...Cứ trôi dạt đi...
Trống rỗng...

Không còn gì cả...
Ngoài nỗi buồn khổ trong tôi...

Tự vẫn !!!

Những vết thương sâu hoắm...
Hành hạ bản thân...
Đau đớn... Tuyệt vọng...
Với tôi... mọi hy vọng đã hết...

Hãy để tôi đựơc giải thoát...
Trốn đi cuộc đời này...

Và những vết thương, nỗi đau sẽ không bao giờ hàn gắn lại...
Và tôi sẽ ra đi trong sự trống rỗng... cô đơn...

Đêm qua lại khóc...
Một mình trong căn nhà này... Những phút đầu tiên chỉ biết im lặng lắng nghe...
Từng hồi trống xa xăm, mệt mỏi...
Trong căn phòng tối ấy... Tôi dầy vò bản thân... Cuộc đời nghiệt ngã...
Điếu thuốc này đến điếu thuốc khác... Sao trời vẫn tối... Sao tôi chưa thiếp đi...
Mây và trăng cứ trôi... Cùng âm thanh lạnh lẽo đau quặn con tim...
Càng nghe giọng hát ấy, nước mắt chỉ muốn chảy ra... Không... không thể như vậy...
Tiếng guitar vẫn vậy... buồn 1 cách quằn quại đau nhói...

Thứ giai điệu tuyệt vời nhưng chưa bao giờ lại buồn đến vậy...
Khi mọi thứ trở về bóng đêm...
Sự im lặng... Từng tiếng đàn gẩy nhẹ nhàng...

...Và...

Có lẽ lúc này khi âm thanh trở nên tàn bạo biết bao...
Guitar riff chậm nhưng lại đặc quánh lại... Có lẽ chưa bao giờ lại có một thứ giai điệu hay nhưng lại u uất đến vậy... Giai điệu có lẽ chỉ dành cho những người nhìn ra con đường của mình...
Và nước mắt cứ thế tuôn ra... Khóc nữa đi... Hãy khóc cho cuộc đời này...
Hãy khóc cho bản thân... Cho con người, cho số phận...
Cho bạn bè, anh em...
Cào xé... Dãy dụa...

Chợt nhận ra... ngày này cách đây 2 năm...
đáng nhẽ có một người đã phải chết...
Sao tình cờ đến vậy...
Lần thứ 2 trong cuộc đời... Sao không chết đi...
Sống làm gì khi mọi hy vọng đã hết...

Đêm nay đã quá khuya... Ca khúc cũng chỉ dài có 10 phút... Nhưng không biết đây là lần lặp lại thứ bao nhiêu nữa...

Thật may cho cuộc đời...
Vẫn còn sức mạnh... Và mỗi khi tiếng guitar nhẹ nhàng cuối bài cất lên... Có phải đó là ánh sáng cuối cùng không...
Chỉ biết rằng...
Sáng nay... Vẫn thức dậy như bao ngày... Ca khúc vẫn vậy... Vẫn buồn và vẫn hay...
Nhưng nước mắt đã cạn...
Và niềm tin có lẽ đã trở lại...

Căn phòng đầy ánh sáng...
Ngoài kia là tiếng chim kêu...
Vẫn còn sớm... Sớm cho sự trở lại của cuộc đời...

Và khi ca khúc dừng lại theo ý muốn của số phận...

Lại tiếp tục sải bước...


.....................
..........Hôm nay là ngày 12 tháng 4... Có ai nhận ra đây là ngày gì không... Với một số phận nào đó... Có lẽ đây là ngày để chết lần thứ 2... Nhưng cuộc đời là vậy đấy... Vẫn còn...

Hãy sống tiếp... Dù chỉ một chút...

.....................



12 tháng 4 năm 2007....


............... Ngày hôm kia... hôm qua... và đêm qua... xin lỗi cuộc sống...
Đáng nhẽ ta chia tay với cuộc sống nhưng chỉ vì 1 chút ánh sáng nhe nhói từ ca khúc này mà ta lại tiếp tục sải bước...

Vẫn là cái ngày ấy... 12 tháng 4..............
nguoidien

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

Review: MORTIFERA - Vastiia Tenebrd Mortifera

Bài viết của Misanthropians:

Alcest, Amesoeurs và Peste Noire là những ban nhạc không thể xuất sắc hơn của Neige.
Neige đã từng được đề cập đến ở 1 vài topic về Black Metal. Vốn biết anh là 1 tài hoa, 1 kẻ phá hủy con đường Black Metal Old School, 1 kẻ biến Black Metal thành thứ âm nhạc thăng hoa, nghệ thuật, trừu tượng và lâng lâng!

Và với Mortifera, Neige đã để lại cùng 2 thành viên khác 1 siêu phẩm của sự "loạn trí" !

Vastiia Tenebrd Mortifera


Neige đã chơi trong album này trước khi rời khỏi Mortifera với 1 lý do không ai hiểu.
Những gì để lại của anh quá lớn, tầm ảnh hưởng trong phong cách chơi vô cùng đặc biệt.
Trên thế giới không 1 phong cách nào lại giống như lối chơi Black Metal của Neige.
Nếu Alcest là ban nhạc của nỗi buồn, vẻ đẹp tạo hóa. Amesoeurs là ban nhạc chửi bới xã hội hiện đại. Peste Noire là thù hằn nhân loại... thì Mortifera lại khác, được coi là band depressive nhất trong các project của Neige, Mortifera hát về nỗi buồn, sự hành xác, sự gục ngã của tâm hồn.
Điều tuyệt diệu trong album này chính là sự "quay cuồng" của nó! Khi các album Depressive Black Metal khác đưa âm thanh gió mưa, sấm sét, sông hồ ... vào âm nhạc để tăng sự trầm cảm của nó thì Mortifera không cần sử dụng tới những âm thanh đó cũng đủ khiến người nghe cảm thấy trời đất xám xịt, dông tố, gió mưa... ẩn chứa trong chính âm nhạc!

1. Fbrahgments (hay Fragments) - Mảnh Vỡ Tâm Hồn...
Một sáng tác đích thực của Neige.

"Từng nốt gẩy đàn trong cơn mưa xa
Thấm thoát trôi đi nhẹ bẵng linh hồn
Từng hồi trống len lỏi nơi mông lung
Ngào ngạt khoảng không mưa bão tố...

Như có bông hoa nở rộ giữa trời mưa
Đẹp lạ kỳ trong đêm mưa tan tác...
Nhưng chưa kịp nở hết mùi hương
Đã lụi tàn trên tràn gian uất ức...

Như trên vực nhìn xuống đáy trần gian
U sầu nhắm mắt nguyện ra đi...
Cơn mưa kia gào thét gió nàng tiên...
Kết thúc đẹp như ánh sao đêm..."


Âm nhạc của Neige là vậy! Đẹp lạ lùng ,buồn lạ lùng, u tối lạ lùng!
Neige sử dụng triệt để mọi âm thanh của nhạc cụ. Giai điệu tuyệt vời! Lôi cuốn hết mức, trên tiếng đàn kiệt quệ, trên thứ giai điệu như mưa bão lại có những nốt nhạc đẹp và buồn không tưởng.
Đó chính là sự tuyệt vời trong âm nhạc của Neige, len lỏi trong cái ảm đạm chát chúa lại là những giai điệu đẹp không ngờ!


2. Le Revenant - Người đã trở về...

"Tôi đứng giữa trời mây lạnh giá
Gào thét xé tan nỗi cô đơn...
Nhắm mắt để giữ lại nước mắt
Thời gian như trôi về xa xôi...
Như cơn mưa đưa người quay trở lại...
Đẹp như 1 giấc mơ..."


Ngay từ những giây đầu tiên, âm nhạc như thể 1 bầu trời bao phủ kín con người ta.
Thật tuyệt khi nghĩ rằng ta đang đứng trên đỉnh núi và nghe ca khúc này. Thật tuyệt khi cảm giác nó như cơn mưa rào đang gào thét.
Neige đã để lại 1 ấn tượng không thể đẹp và đáng sợ hơn! Lối chơi guitar cuốn hút đầy giai điệu. Giai điệu mộc mạc nhưng mang sắc thái vội vàng, tuy nhiên vẫn hoàn hảo, chỉnh chu không hề nhàm chán.
Neige luôn tạo 1 khoảng không gian kỳ lạ trong mỗi bài hát của mình, đôi khi 1 chút nhẹ nhàng lững thững tạo cho người nghe sự lâng lâng đỉnh điểm!

3. A Last Breath before Extinction - Hơi thở cuối cùng...
Một ca khúc trái chiều...
Mortifera nối tiếp các siêu phẩm trong album này với 1 ca khúc đau đớn và depressive kinh khủng!
Depressive nhưng giai điệu không quá lề mề dài dòng, mạch lạc và ủ rũ. Hiếm 1 band depressive black nào lại chơi guitar hay như vậy, dày đặc giai điệu, trôi chảy, cuốn hút.
Vocal trong track này không phải là giọng của Neige. Lối chơi của Neige cũng không quá áp đặt ca khúc này. Dấu ấn của Neige duy nhất trong ca khúc chính là những nốt gẩy guitar hài hòa và nhẹ nhàng trên nền nhạc ủ rũ, giọng hát kinh tởm của Noktu ở khoảng 2 phút cuối.
Phút cuối cùng là màn solo guitar của Neige cùng giọng hát bi thương của Noktu.
Ca khúc tách biệt khỏi track 1 và 2, đặc biệt là khác hoàn toàn track sau nó. Nhưng không thể phủ nhận "A Last Breath before Extinction" là 1 ca khúc đỉnh cao của lối chơi Depressive Black Metal.


4. Epilogue d'une Existence de Cryssthal - Hồi kết cho 1 người sắp chết...
Khi track 3 là "Hơi Thở Cuối Cùng" với sự tàn bạo, uất hận, u sầu lên đến cực độ thì "Hồi Kết" có vẻ thật nhẹ nhõm và êm đềm.
3 phút được trình bầy duy nhất bằng cây đàn thùng.
Đẹp và buồn hết mức. Mortifera giữ đúng phong cách không chơi âm thanh thiên nhiên của mình, thiết nghĩ nếu ca khúc này có nền là cơn mưa hay tiếng suối thì tuyệt biết bao...
Tuy vậy 3 phút với 1 điệu guitar acoustic mênh mang là quá đẹp cho cái album đầy đau khổ.

"Hồi Kết" có vẻ như đưa ta đến 1 thế giới quay cuồng đích thực từ thế giới bên kia - phần còn lại của album...



5. Ciel brouille - Trời đất quay cuồng...

Đúng như tên của nó...
Ciel Brouille là ca khúc tuyệt vời nhất!!! Điên loạn, sự uất hận của trời đất, của con người như bộc lộ hoàn toàn trong ca khúc này!
Lối chơi của Neige, sự thăng hoa trong guitar và drum. Mọi cảm giác con người đều rõ nét! Trên nền guitar tàn bạo và day dứt là giọng hát như xé tan đất trời.
Tối nay nghe ca khúc này ở Holy cafe thật sướng! Ngồi 1 mình chìm vào cảm giác trời đất quay cuồng, mông lung thật lạ!
Những tiếng nhạc đầy vẻ nghệ thuật xen lẫn nhau hòa vào nhau như cơn mưa giữa bầu trời hửng nắng vậy! Những tiếng đàn ở phút thứ 3 trở đi thật lạ lẫm, không hình dung nổi đây là nhạc cụ gì mà lại quyến rũ đến vậy.

"Hãy hát vang khúc ca giữa đất trời...
Hãy nhắm mắt tìm vào cõi mông lung...
Mỉm cười dù nước mắt vẫn chảy...
Hòa ca ánh sáng tuyệt biết bao... ( Smiley )

Êm đềm như ngủ giữa cánh đồng
Dưới ánh nắng sau cơn mưa bão táp...
Để đời trôi trong bình yên mát mẻ...
Để đất trời tạnh đi những cơn mưa........................."


Một ca khúc không thể hay hơn... Ciel brouille.........

6. Abstrbve Negabvtiyon Rebssurectyion - Mêng mang, trừu tượng và phủ định mọi thứ.........
Cũng giống như track3, ca khúc này lại mang màu sắc khác với Ciel Brouille.
Cũng như cái tên của nó, khó hiểu và 1 chút bất cần.
3 phút đầu ca khúc không có 1 trật tự giai điệu nào cả. Luẩn quẩn và bi (hài)...
Nhưng đoạn cuối của nó lại kéo ta vào thứ giai điệu có chiều sâu, vội vã. Như con người đang chạy trốn đi xã hội này, luẩn quẩn và mơ màng... Chắc chắn ta chẳng thể thoát được nó...

Tự chui vào ngõ cụt để lại sau lưng và cả trước mặt 1 xã hội chật chội, 1 cái nhìn và 1 nụ cười không mãn nguyện nhưng chấp nhận và bất cần...
Thôi... ta đành chấp nhận nó... lập dị 1 chút, khó hiểu 1 chút...

7. Aux Confins des Tenebrss - U ám và tối tăm...
Mọi cái tên của mọi ca khúc trong album này đều biến đổi và không thể giải nghĩa...
Phải tự sắp xếp lại các chữ cái và tra nó trong cuốn từ điển... đỏ mắt và tối nghĩa vô cùng...

Đây lại là 1 ca khúc đỉnh cao trong album. Đoạn mở đầu chiếm đến nửa ca khúc ngắn ngủi này... biết nói sao nhỉ.............

"Khi ta đang vui cùng nắng gió...
Bỗng trời vang tiếng quạ kêu thảm thương...
Khi bầu trời đang hửng nắng hương thơm...
Bỗng đổ mưa mang theo điểm chết chóc..."


2 phút đầu là những giây phút nhẹ nhõm và êm đềm... Rồi chợt 1 phút còn lại... Những điều kinh khủng nhất lại đến...
Chỉ 1 phút này thôi xứng đáng là những giây phút hãi hùng và ghê rợn nhất album... Giọng hát của Noktu khiến con người ta nổi da gà, tưởng như cái chết đang đến cận kề...
Ca khúc kết thúc để lại sự tiếc nuối và nhẹ nhõm cho người nghe... 3 phút ngắn ngủi mang lại những sắc thái sợ hãi nhất!

Album đi đến hồi kết... lần thứ 2...

8. Fruits of a Tragic End - Những gì đẹp đẽ nhất cho kết thúc của 1 bi kịch...
"Bi Kịch"...
Xin không nhắc về ca khúc này vì nó là 1 cover...

...

Toàn diện album, Vastiia Tenebrd Mortifera ............
Thật tệ là mình chưa thể hiểu nổi cái tiêu đề quái gở này...
Một album xuất sắc... Không thể hoàn hảo hơn...
Chưa nghĩ ra 1 điều gì để chê nó cả... ngoài những tiêu đề khó hiểu...
100/100 là mức điểm xứng đáng cho 1 album đỉnh cao của Depressive/Melancholic Black Metal.

Dành cho fan của Dark Metal (!), Black Metal, Depressive Music, Melancholic/Beauty Music và... dành cho fan của mọi dòng nhạc!