Có mấy khi được khóc...
Có mấy khi lại thức trắng cả đêm...
Chỉ vì một ca khúc...
Chỉ đơn giản vì tiếng khóc than...
Và ra đi...
Carving... my skin
Reveals... the face... of... tragedy
Better... to feel
The pain... fully
Than to drift
In the emptiness
Between nothing
And sadness
Cut up
Depressed
Alone
Wounds as deep (as any) burial
(And) sorrow deeper than any wound
I gave (myself)
Thicker than any scar
I left
For me
There is no hope
Left alone in here
For there is no escape
A life painted with blood (and loss)
The wrists to my freedom welcome razors edge
And these wounds of mine will never **** heal
All that's left is loneliness, there's nothing left to feel
Reveals... the face... of... tragedy
Better... to feel
The pain... fully
Than to drift
In the emptiness
Between nothing
And sadness
Cut up
Depressed
Alone
Wounds as deep (as any) burial
(And) sorrow deeper than any wound
I gave (myself)
Thicker than any scar
I left
For me
There is no hope
Left alone in here
For there is no escape
A life painted with blood (and loss)
The wrists to my freedom welcome razors edge
And these wounds of mine will never **** heal
All that's left is loneliness, there's nothing left to feel
Cut up, Depressed and Alone là ca khúc thứ 3 trong album "Life Without Hope... Death Without Reason...".
LIFE WITHOUT HOPE... DEATH WITHOUT REASON...
Đúng vậy, cuộc sống không hy vọng và cái chết không một lý do nào cả...
Tôi ngồi trong đêm...
Sự dầy vò trong tâm trí...
Tôi muốn xé nát...
Cả con người...
Trên khuôn mặt rầu rĩ...
Bi kịch cuộc đời...
Giờ đây nỗi buồn bao phủ...
...Cứ trôi dạt đi...
Trống rỗng...
Không còn gì cả...
Ngoài nỗi buồn khổ trong tôi...
Tự vẫn !!!
Những vết thương sâu hoắm...
Hành hạ bản thân...
Đau đớn... Tuyệt vọng...
Với tôi... mọi hy vọng đã hết...
Hãy để tôi đựơc giải thoát...
Trốn đi cuộc đời này...
Và những vết thương, nỗi đau sẽ không bao giờ hàn gắn lại...
Và tôi sẽ ra đi trong sự trống rỗng... cô đơn...
Đêm qua lại khóc...
Một mình trong căn nhà này... Những phút đầu tiên chỉ biết im lặng lắng nghe...
Từng hồi trống xa xăm, mệt mỏi...
Trong căn phòng tối ấy... Tôi dầy vò bản thân... Cuộc đời nghiệt ngã...
Điếu thuốc này đến điếu thuốc khác... Sao trời vẫn tối... Sao tôi chưa thiếp đi...
Mây và trăng cứ trôi... Cùng âm thanh lạnh lẽo đau quặn con tim...
Càng nghe giọng hát ấy, nước mắt chỉ muốn chảy ra... Không... không thể như vậy...
Tiếng guitar vẫn vậy... buồn 1 cách quằn quại đau nhói...
Thứ giai điệu tuyệt vời nhưng chưa bao giờ lại buồn đến vậy...
Khi mọi thứ trở về bóng đêm...
Sự im lặng... Từng tiếng đàn gẩy nhẹ nhàng...
...Và...
Có lẽ lúc này khi âm thanh trở nên tàn bạo biết bao...
Guitar riff chậm nhưng lại đặc quánh lại... Có lẽ chưa bao giờ lại có một thứ giai điệu hay nhưng lại u uất đến vậy... Giai điệu có lẽ chỉ dành cho những người nhìn ra con đường của mình...
Và nước mắt cứ thế tuôn ra... Khóc nữa đi... Hãy khóc cho cuộc đời này...
Hãy khóc cho bản thân... Cho con người, cho số phận...
Cho bạn bè, anh em...
Cào xé... Dãy dụa...
Chợt nhận ra... ngày này cách đây 2 năm...
đáng nhẽ có một người đã phải chết...
Sao tình cờ đến vậy...
Lần thứ 2 trong cuộc đời... Sao không chết đi...
Sống làm gì khi mọi hy vọng đã hết...
Đêm nay đã quá khuya... Ca khúc cũng chỉ dài có 10 phút... Nhưng không biết đây là lần lặp lại thứ bao nhiêu nữa...
Thật may cho cuộc đời...
Vẫn còn sức mạnh... Và mỗi khi tiếng guitar nhẹ nhàng cuối bài cất lên... Có phải đó là ánh sáng cuối cùng không...
Chỉ biết rằng...
Sáng nay... Vẫn thức dậy như bao ngày... Ca khúc vẫn vậy... Vẫn buồn và vẫn hay...
Nhưng nước mắt đã cạn...
Và niềm tin có lẽ đã trở lại...
Căn phòng đầy ánh sáng...
Ngoài kia là tiếng chim kêu...
Vẫn còn sớm... Sớm cho sự trở lại của cuộc đời...
Và khi ca khúc dừng lại theo ý muốn của số phận...
Lại tiếp tục sải bước...
.....................
..........Hôm nay là ngày 12 tháng 4... Có ai nhận ra đây là ngày gì không... Với một số phận nào đó... Có lẽ đây là ngày để chết lần thứ 2... Nhưng cuộc đời là vậy đấy... Vẫn còn...
Hãy sống tiếp... Dù chỉ một chút...
.....................
12 tháng 4 năm 2007....
............... Ngày hôm kia... hôm qua... và đêm qua... xin lỗi cuộc sống...
Đáng nhẽ ta chia tay với cuộc sống nhưng chỉ vì 1 chút ánh sáng nhe nhói từ ca khúc này mà ta lại tiếp tục sải bước...
Vẫn là cái ngày ấy... 12 tháng 4..............
nguoidien
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét